Câu chuyện ám ảnh về người đàn ông “nửa dại nửa khôn” từng là thủ khoa đại học

Thứ Tư, 05/06/2013 - 09:26

Từng đỗ đầu cả tỉnh Nam Định trong kỳ thi đại học, được nhận thẳng vào trường đại học danh tiếng, được đi học ở nước ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau, bất hạnh liên tiếp giáng xuống khiến chàng trai thủ khoa Phạm Việt Liêm đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Không thể tiếp tục theo học, Phạm Việt Liêm (thôn Nhì Giáp, xã Liên Minh, huyện Vụ Bản) phải về quê trong cảnh không người thân thích, lại mang căn bệnh "nửa dại, nửa khôn"…
 
Ông Liêm đang làm toán.
Ông Liêm đang làm toán.

 

Tuổi thơ dữ dội

 

Sinh năm 1956, khi Liêm lên 2 thì cha bị bệnh hiểm nghèo, rồi qua đời. Vì còn trẻ nên người mẹ cũng chỉ nuôi cậu đến năm lên 4 tuổi thì để Liêm lại cho bà nội nuôi dưỡng, rồi lấy chồng lên tận vùng cao tỉnh Hòa Bình. Sớm mồ côi cha, nay lại phải xa vòng tay của mẹ, ở nhà chỉ có hai bà cháu "một già, một trẻ" chăm nhau vượt qua sóng gió cuộc đời.

 

Khi lên 5 - 6 tuổi, Liêm đã sớm ý thức được những khó khăn của hai bà cháu. Dù sức khỏe yếu nhưng bà nội vẫn một nắng hai sương, tất bật với công việc đồng áng làm lụng vất vả nuôi cháu khôn lớn. Ở nhà Liêm luôn biết giúp bà công việc quét dọn nhà cửa, lớn hơn một chút là lo cơm nước đỡ đần bà được khá nhiều việc. "Lúc đó, dù biết hoàn cảnh 2 bà cháu vô cùng khó khăn, nhưng gia đình nhà ai cũng vậy, không như thời buổi bây giờ nên có muốn cũng chẳng giúp được gì nhiều cho hai bà cháu" - ông Phạm Việt Hùng (72 tuổi, chú họ Liêm) kể lại.

 

Khi đến tuổi đi học, cậu bé Liêm đã sớm bộc lộ những năng khiếu trong việc học tập cùng với sự chăm chỉ, hiếu học nên trong tất cả các năm học Liêm đều đứng đầu. Được chọn đi thi học sinh giỏi cấp huyện, tỉnh năm nào cậu cũng đoạt giải. "Sau này tôi mới hiểu vì sao người bà ốm yếu mà vẫn miệt mài lao động để cháu bà có thể theo học. Có lẽ từ những kết quả học tập của Liêm đã giúp 2 bà cháu đứng vững trong những giai đoạn khó khăn nhất" - cụ Văn (hàng xóm) nhớ lại.

 

"Ngày ấy, hai bà cháu còn nhận trâu hợp tác xã để nuôi lấy công điểm, cứ một buổi đi học thì một buổi cậu bé lại giúp bà thả trâu, trên lưng trâu lúc nào cũng kèm theo những quyển sách - khi là sách toán, lúc là sách văn... Rồi những bài toán khó, cậu lại tranh thủ dùng que vạch trên đường làm bài. Buổi tối sau khi cơm nước, vì chưa có điện nên phải dùng đèn dầu, Liêm xỏ chân vào bao tải tránh muỗi đốt và có khi học bài tới khuya. Lúc đó, Liêm luôn là tấm gương sáng để lũ trẻ trong thôn như chúng tôi học tập, noi theo" - một người bạn đồng niên với Liêm kể lại.

 

Bù lại những cố gắng đó là những phần thưởng trong các kỳ thi học sinh giỏi của huyện, tỉnh. Lúc đó, người dân trong thôn Nhì Giáp ai cũng khẳng định: "Lớn lên, nhất định cậu bé Liêm sẽ thành đạt trên con đường học vấn, làm rạng danh gia đình, dòng họ".

 

Đứng đầu kỳ thi

 

Với những cố gắng vượt bậc, sau kỳ thi tốt nghiệp lớp 10 (lớp cuối cùng hệ phổ thông hồi bấy giờ), Liêm mạnh dạn đăng ký thi vào Đại học Y khoa, niên khóa 1975 - 1976. Có điều khác sau này là khi đó đất nước vừa bước vào giai đoạn khôi phục kinh tế sau chiến tranh. Để giảm bớt chi phí cho các thí sinh đăng ký thi đại học nên việc thi tuyển được tổ chức ngay tại các tỉnh. Trong kỳ thi năm đó, Liêm đạt 27/30 điểm, đứng đầu toàn tỉnh Nam Định lúc bấy giờ và chính thức trúng tuyển vào Trường Đại học Y khoa.

 

Thế nhưng niềm vui của hai bà cháu chẳng được bao lâu thì bà nội phát bệnh rồi mất, Liêm mất đi người thân yêu duy nhất đã trở thành chỗ dựa cho cậu trải qua bao sóng gió cuộc đời. Vì quá thương nhớ bà nên Liêm cũng có những xáo trộn về tâm lý. Lo đám tang cho bà xong, cậu tất tả lên trường theo học. Học đến năm thứ ba thì Liêm được cử đi học ở nước ngoài và lại phải theo học chuyên ngành thú y vốn không phải là thế mạnh của cậu. Vui vẻ lên đường du học, Liêm cũng nhanh chóng cho thấy mình có thể theo học được cả ngành trái với sở trường.

 

Gần 3 năm sau, thời điểm Liêm sắp được về nước đem những kiến thức đã được học phục vụ đất nước, thì mọi thứ như sụp đổ với gia đình khi nhận được thông tin Liêm phải về nước trước thời hạn do bị bệnh, không thể tiếp tục theo học. "Lúc đó chúng tôi cũng chỉ nghĩ có thể do việc học hành quá sức mà cơ thể bị suy nhược, chứ không ai nghĩ Liêm bị bệnh như vậy" - người chú của Liêm cho biết.

 

Sau khi về nhà Liêm chẳng nói chuyện với ai, chỉ ngồi bất động một chỗ, vài tháng sau, được sự động viên của mọi người cùng với thuốc thang, Liêm đã có những thay đổi và nhà trường tiếp tục đón lên để theo học, nhưng cũng chỉ vài tháng sau thì bệnh tình lại tái phát. Cực chẳng đã nhà trường buộc phải "chuyển trả" Liêm về quê.

 

Cuộc đời bất hạnh

 

Sau lần trả về này, bệnh tình của Liêm càng ngày càng nặng hơn, không chỉ có những hành động khác thường mà việc ăn uống Liêm cũng chẳng thiết,  không có người bên cạnh trông nom là lại lùi lũi bỏ đi không về. Nhiều lần người chú phải đi tìm Liêm lang thang ở tận Ý Yên, Hà Nam, Ninh Bình... để đưa cháu về. Dù gia đình hoàn cảnh cũng khó khăn, nhưng trước việc người thân của Liêm chẳng còn ai, người chú họ phải đưa Liêm đi chữa trị ở khắp các bệnh viện. Thế nhưng bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm, ông phải đưa Liêm lên bệnh viện tâm thần ở Thường Tín (Hà Nội). Tại đây các bác sĩ cho biết Liêm bị "tâm thần phân liệt", không thể chữa khỏi vì bệnh đã quá nặng. Còn nguyên nhân dẫn đến căn bệnh trên thì không một ai biết, vì lúc phát bệnh Liêm đang học tập ở nước ngoài. Sau một thời gian chữa bệnh, Liêm đã được cho về và từ đó đến nay thì không còn bỏ đi lang thang nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà rồi đi vòng vòng quanh xóm.

 

Hiện nay người chú họ duy nhất tuổi cũng đã cao nên Liêm được các em  con chú nhận trông nom giúp. "Tôi tuổi cũng đã cao, sức khỏe lại yếu nên cũng không thể chăm sóc được Liêm nữa, thôi cũng đành phải bảo các cháu một giọt máu đào hơn ao nước lã, các con phải trông nom anh ấy tử tế" - ông Hùng buồn rầu nói. Được biết người mẹ của ông Liêm vẫn còn sống trên Hòa Bình (cũng đã ngoài 80 tuổi), nhưng do cuộc sống khó khăn, nên cũng chẳng mấy khi về quê. Nay tuổi lại đã cao, cho dù biết người con của mình bị bệnh như vậy cũng không giúp gì được cho Liêm.

 

Khi về thôn Nhì Giáp, xã Liên Minh, hỏi về ông Liêm ai cũng biết, bởi mọi người đều thương cho số phận bất hạnh của ông. "Ngày trước nghe nói ông Liêm học giỏi lắm, thế mà tội nghiệp, chẳng biết ra nước ngoài học nó cho ăn "bùa mê, thuốc lú" gì mà bị như vậy. Nếu không, với nghị lực vượt khó và tài học của ông ấy thì bây giờ chẳng làm lãnh đạo cũng phải là nhà khoa học rồi" - một người dân nói. Có điều lạ lùng là đã hơn 30 năm mang trên mình bệnh tật, nhưng mỗi khi có ai hỏi về các bài toán nâng cao, ông Liêm vẫn ngồi lấy giấy bút làm một mạch và cho kết quả chính xác.

 

Ông Phạm Văn Quý - Trưởng thôn Nhì Giáp - cho biết: "Địa phương đã đưa ông vào diện được hỗ trợ với mỗi tháng 180 nghìn đồng. Đây cũng chỉ là sự chia sẻ phần nào, bởi bản thân ông Liêm luôn cần phải có người chăm sóc, trông nom, chứ một mình ông thì không thể nào sống được".

 

Theo Doãn Kiên
 
Lao Động

31 bình luận
trong
(6/5/2013 1:51:00 PM)
trên đời này có nhièu câu chuyện thật thương tâm. Hỡi mọi người hãy sống cho '' sạch''
Tran Huong
(6/5/2013 1:46:00 PM)
Muốn ủng hộ cho chú Liêm thì làm thế nào ạ?
Anh Tai
(6/5/2013 1:33:00 PM)
Th­uong cho so phan bac beo qua!
Thiện Thông
(6/5/2013 1:31:00 PM)
Thương thay cho số phận ông. Nhưng tôi không rõ ông học ở nước ngoài là học ở nước nào? Nếu là học ở Trung Quốc thì tôi cho rằng ông bị bệnh cũng đáng lưu tâm, bởi tôi có một số người quen khi học ở TQ về thì thần kinh cũng có vấn đề, tuy không nặng bằng ông Liêm...
ndangduc
(6/5/2013 1:01:00 PM)
Chú họ mình cũng như bác Liêm vậy. Do học giỏi toán, chú được vào học tại lớp chuyên toán tỉnh Hà Bắc cũ. Học xong chuyên thì học Quân sự và ĐHBK. Được nhà nước cử đi sang Liên Xô nhưng năm 1991-1992 do Liên bang xô viết sụp đổ, chú phải về quê và cũng bị tâm thần từ đấy. Khác với bác Liêm, chú mình có anh, chị em rất thành đạt. Hiện chú được tỉnh Bắc Ninh trợ cấp xã hội như Bác Liêm. Chúc Bác Liêm mau khỏi bệnh.
le tien zao
(6/5/2013 12:44:00 PM)
Thật không hiểu nổi, một số phận như vậy mà chỉ được trợ cấp 180 ngàn vnd mỗi tháng. Chính sách an sinh xã hội của ta kém quá.
Giáng Long
(6/5/2013 12:40:00 PM)
Quê tôi Ninh Bình, có một ông chú tên Khoát năm nay chừng 50 tuổi, từng học rất giỏi và đươc cử sang Liên Xô học. Chả hiểu sao học được chừng 1 năm cũng bị dở điên dở dại và phải về quê, suốt ngày kể chuyện đi Liên Xô và nhặt tàn thuốc lá để hút thôi. Cả làng ai cũng biết cao thủ một thời này, đến nỗi trẻ con đời con cháu như chúng tôi còn được nghe kể đi kể lại rất nhiều.
xuân thúc
(6/5/2013 12:31:00 PM)
Tội nghiệp quá, biết thế nào bây giờ, âu cũng tại cái số...
Binh Bong
(6/5/2013 12:27:00 PM)
Ở Mê Linh quê mình cũng có một người hoàn cảnh giống hệt bác ấy. Học giỏi được đi du học ở Liên Xô, sau mắc bệnh tâm thần bị trả về. Về nhà điên điên, khùng khùng nhưng hỏi về toán bác ấy vẫn giải một cách nhanh chóng và chính xác được. Chẳng biết là trong lúc nghiên cứu và học tập bên đó, các bác này có phải đã bị làm sao nữa ko? Thật đáng tiếc!
bs Lê Văn Thanh
(6/5/2013 12:14:00 PM)
Mỗi tháng 180 nghìn đồng, 6 nghìn một ngày chả hiểu sống kiểu gì đây? Nói "bùa mê, thuốc lú" có lẽ cũng chả có gì đặc biệt. Hãy thử vào đại học Y Hà Nội thống kê xem, 50 năm từ ngày thành lập đến nay có bao nhiêu học sinh có vấn đề phải bỏ học giữa chừng, hoặc tốt nghiệp xong cũng có vấn đề về tâm lý. Một người bình thường thử học ở đó 1 năm xem có theo kịp không? Theo tôi, chủ yếu vẫn là học quá nhiều đó thôi. Ở nước ngoài học bác sĩ có khi lên tới cả chục năm nhưng được nhà nước lo từ a-z nên chả có gì lo lắng. Ở VN học Y kiến thức nhiều, có khi còn nặng hơn nước ngoài gấp mấy lần, học lại có 6 - 7 năm sao chả bị áp lực. Có người lại nói 6,7 năm là quá nhiều không có điều kiện để học, nhưng sự thật là để trở thành 1 bác sĩ tốt, bạn phải học tối thiểu không dưới chục năm (5,6 năm theo tôi là chỉ đủ cho y tá). Mong nhà nước có thể hỗ trợ thêm cho các bác sĩ tương lai để các em có thể an tâm học, sau này còn phục vụ cho đất nước. Mọi người cứ chê trách nghề y nhưng nhìn lại xem có phải bác sĩ nào cũng "giàu" đến vậy không, so sánh với nước ngoài xem lương họ là bao nhiêu? Mà với tiền lương thấp thì bác sĩ không thể an tâm và tận lòng để phục vụ nhân dân được.
Tieu Tuong
(6/5/2013 12:08:00 PM)
Thật tội nghiệp. Đọc xong cảm thấy thương tâm quá.. Có phải bất công cho số phận không?????
tran
(6/5/2013 12:03:00 PM)
Tôi là BS chuyên khoa Tâm thần, đã chứng kiến nhiều trường hợp thế này. Bệnh cảnh đầu tiên của căn bệnh tâm thần phân liệt thể Paranoid này thường là trẻ rất giỏi toán vì đó là loại tư duy máy móc rất phù hợp của bệnh cảnh. Từ năm 1965, chúng tôi đã dự hội chẩn một trường hợp con của một BS GS đầu ngành về ngoại khoa. Con ông ấy học cấp 1 và 2 cũng rất giỏi toán, có thể giải những bài toán quốc tế nhưng lại dốt văn (tư duy thực tế) và sau cũng phát bệnh. Cho nên các cháu từ cấp 1 và 2 bố mẹ phải chú ý cho con giỏi đều, hay cũng phải giỏi toán khá văn. Nếu chỉ giỏi toán không mà văn và kiến thức xã hội quá kém, cần cân nhắc có thể phải cho đi khám BS về tâm thần.
Vũ Thế Trực
(6/5/2013 11:44:00 AM)
Một cuộc đời đầy bất hạnh!
bandinh
(6/5/2013 11:43:00 AM)
Ông trời thật nghiệt ngã với con người đáng thương ấy . Cầu mong có một phép vô hình nào đó cứu vớt người vô tội khỏi vòng bệnh tật gian nan
nga
(6/5/2013 11:30:00 AM)
nhà mình cũng có bác như vậy,sao ngày xưa những người học giỏi lại hay gặp bất hạnh vậy nhỉ?
QT
(6/5/2013 11:24:00 AM)
Tác giả bài viết không nói ông Liêm học nước ngoài là học nước nào? Ở quê tôi thời đó cũng có một người học rất giỏi, được đi học nước ngoài (Trung Quốc), nhưng khi học xong về nước thì bị bệnh. Gia đình chạy chữa không khỏi nhưng ông này được gia đình lấy vợ và cũng có con, nhưng hay đập phá nên bị nhốt lại, rất thương tâm. Thật đáng thương và tiếc cho một người tài mà bỗng dưng trở thành người tâm thần như vậy.
thanhbinh
(6/5/2013 11:22:00 AM)
Cạnh nhà tôi cũng có một chú năm nay khoảng ngoài 40 tuổi rồi. Từ nhỏ đến lớn học rất giỏi, khi đi học đại học Tài chính kế toán cũng đỗ điểm cao và học xuất sắc. Nhưng đánh đùng một cái tự dưng chú ấy đổi tính đổi nết hâm hâm dở dở, cứ nhận mình là anh em cùng bố khác mẹ với Bill Gates. Nhiều hôm cứ lang thang đi một mình, người nhà hỏi đi đâu thì lại trả lời là: Đang làm giám đốc của công ty tư nhân, chuyên viết phần mềm kế toán để bán cho các công ty ở nước ngoài. Rồi một ngày gia đình nhận được thông báo của an ninh hàng không sân bay Nội Bài về việc chú ấy đang bị tạm giữ vì lý do ....đòi lên máy bay để sang Mỹ họp hội thảo (nhưng không có giấy tờ gì). Bây giờ thì gia đình cho đến bệnh viện thần kinh Trâu Quỳ, Gia Lâm rồi. Thật là tội nghiệp cho chú ấy quá! Gia đình thì khá giả, học lại giỏi mà không hiểu sao lại có căn bệnh quái ác thế!
dieulinh
(6/5/2013 11:12:00 AM)
Thương chú quá, cầu chúc chú mau khỏi bệnh. Ko biết hồi chú ở nước ngoài có gặp phải chuyện gì hay bị kẻ xấu nào đó hãm hại ko nữa...
Nguyễn Văn Dương
(6/5/2013 11:12:00 AM)
Bác Liêm bị căn bệnh cũng giống như bác Trần Mạnh Hà ở thôn Văn Lãng, xã Trực Tuấn, huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định. Cũng đi du học bị bệnh như vậy, phải về sớm từ những năm 70, 80 thế kỷ XX. Tuy bị bệnh nhưng rất giỏi hay giải toán cho học sinh cấp 3. Giờ không biết bác Hà còn hay mất?
Minh Tuấn
(6/5/2013 11:06:00 AM)
Có thể do tuổi thơ cơ cực, ăn uống thiếu chất dẫn đến trí lực suy giảm sau này. Cộng với trí thông minh sẵn có và hoài bão lớn lao... Người có trí và nuôi mộng lớn nhưng không thực hiện được hoài bão của mình do những hạn chế chủ quan, thì dễ bị tâm thần như vậy. Vậy nên có lẽ người nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình sẽ tốt hơn...
Ly Trang Thuy
(6/5/2013 11:01:00 AM)
Tội nghiệp ông Liêm. Nếu còn giải được toán nâng cao, không biết liệu ông có thể dạy toán cho các em nhỏ, cấp 1 cấp 2 được không nhỉ. Được thế thì cũng đỡ.
tuyen bui
(6/5/2013 10:55:00 AM)
Nam Dinh la dat hoc. Tiec cho mot nhan tai!
huy
(6/5/2013 10:53:00 AM)
nhan tai
lephidieu
(6/5/2013 10:45:00 AM)
tội ngiệp quá
Vũ Thị Hợp
(6/5/2013 10:21:00 AM)
Thật là buồn vì những người như ông Liêm lại lâm vào hoàn cảnh đó. Nhà ông Liêm ngay gần nhà ngoại tôi, tôi biết ông và đã từng thấy ông giải toán. Chữ ông rất đẹp... Cũng có thể do ông học nhiều và suy nghĩ nhiều nên thành ra tinh thần ảnh hưởng, lại không có người thân động viên... Vì thế tất cả phải cân bằng và nhất là tinh thần rất quan trọng với con người, cả sự quan tâm nữa... Chúc cho ông Liêm mạnh khỏe.
thuynguyen
(6/5/2013 10:18:00 AM)
Thạt dang tiec cho mot so phan tai hoa. cau mong mot ngay nao do y hoc co the chua duoc benh cho ong.
nguyen toan
(6/5/2013 10:18:00 AM)
Ông trời bất công với chú ấy quá. Lẽ ra ông ấy đã trở thành con người tài năng nếu như vẫn còn những điểm tựa cho cuộc sống là Cha, là Mẹ và sự quan tâm của xã hội, ông ấy chắc hẳn phải suy sụp vì suy nghĩ nhiều khi chỗ dựa tinh thần lớn nhất của mình là bà nội cũng không còn
catraukhe
(6/5/2013 10:14:00 AM)
Quá đáng tiếc cho 1 tài năng, thương cảm cho số phận một con người !!!
Tran Khoa
(6/5/2013 10:09:00 AM)
Người học giỏi thế mà giờ ra nông nổi này thật tội nghiệp. Nhưng người ta học thế mà cho ra nước ngoài học... Thú y, có lẽ vì thế mới bức bối sinh ra tâm thần...
Tai
(6/5/2013 9:57:00 AM)
Buồn cho 1 nhân tài, một con người, 1 kiếp người.
thediep
(6/5/2013 9:42:00 AM)
Cháu cảm thấy rất thương chú, một con người có tài nhưng lại bạc mệnh.

Đăng nhận xét